My teacher

Tôi đến với Đại học Đông Á như một sự tình cờ...

Tôi nhìn ra phố qua lớp kính trong suốt của quán café nhỏ, những tia nắng ngày hè nhảy múa đi qua lăng kính tạo thành những dải màu như bảy sắc cầu vồng, những hình ảnh khiến con người ta nhiều cảm xúc hơn, và có lẽ, nên bắt kịp cảm xúc đó để viết một thứ gì đó chăng?

Tôi không phải là một cây viết xuất sắc. Điều đó là đương nhiên. Khó lòng viết nên một tác phẩm có thể khiến mọi người hài lòng hay rung động. Cũng đã quá lâu tôi bỏ quên cho mình thói quen cặm cụi chơi với từng con chữ, nhưng như một xao xuyến khó cưỡng lại, tôi vẫn đang viết những dòng này, như để đánh dấu một điểm, một nét nào đó trong quãng đời sinh viên đầy ước mơ, nhiều tình yêu và lắm khao khát của tuổi trẻ, tôi viết về những người đáng tôn trọng và cả trân trọng, bởi họ - những người đã và đang giữ lửa cho những người trẻ, những sinh viên trẻ như tôi bước đi mạnh mẽ trên con đường mình đã chọn, đó là các cô giáo của Khoa Du lịch – Trường Đại học Đông Á, Đà Nẵng…

Tôi đến với Đại học Đông Á như một sự tình cờ, trước đó, tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ học Dân lập, bởi suy nghĩ đơn thuần của phần lớn học sinh cấp 3 ngày đó, rằng công lập thì sẽ tốt hơn. Ngày đó, cuối thu đầu đông, nắng gọi gió về, một đứa con trai không có định hướng gì cho tương lai (hay có định hướng nhưng xa xôi và mờ mịt) là tôi đặt chân vào trường Đại học Đông Á với rất nhiều sự e dè và ngập ngừng, sau những buổi sinh hoạt đầu khóa và tuần học đầu tiên, tất cả những cảm nhận về trường ĐH nơi mình đang theo học trong tôi cũng chỉ ít ỏi là một trường ĐH còn trẻ - rất trẻ, trẻ như chính thành phố bên sông Hàn gắn liền với nó vậy. Lang thang những góc phố, những con đường, tôi bắt gặp nhiều công trình dang dở, với sự đầu tư của các tập đoàn lớn, tôi hiểu, đó là cách Đà Nẵng trẻ đang “lớn” và “mạnh” dần lên. Đông Á cũng vậy, đang dần mạnh lên với cơ sở vật chất, thiết bị dụng cụ phục vụ học tập nghiên cứu, và đặc biệt, đại học Đông Á đang “mạnh” dần lên bằng chính đội ngũ giảng viên trẻ: bản lĩnh-năng động-nhiệt huyết-sáng tạo.

Họ, những thầy cô giáo của trường ĐH Đông Á mang đến cho tôi và lứa sinh viên khóa 10 ngày đó những ấn tượng đặc biệt, đặc biệt nhất là những cô giáo rất đẹp, hay tôi xin được phép gọi là những người chị bởi sự gần gũi, chân tình và lòng nhiệt thành trong giảng dạy, của Khoa Du lịch

Ngày đó, tôi ấn tượng với cô Trà Nhi và cô Phương Thảo, nếu cô Nhi cá tính và mạnh mẽ thì cô Thảo nhẹ nhàng và dịu hiền, và nhất là cả hai đều gần gũi, suốt những năm học cấp 3, tôi chưa bao giờ có được cảm giác gần gũi giữa học trò và cô giáo cho đến lúc đó. Mỗi người một phong cách giảng dạy, cô Nhi khá là nghiêm khắc với tôi ( có lẽ vì tôi không được nghiêm túc lắm trong giờ học), nhưng kiến thức cô truyền dạy thì luôn thu hút, cô như kho tàng kiến thức bất tận và đa dạng, cá tính của cô là động lực cho những sinh viên “khác người” như tôi thể hiện bản thân không ngại ngùng hay e sợ, cô cho phép sự thể hiện và bản lĩnh ở những người trẻ, tôi đặc biệt thích cô ở những điểu đó. Cô Thảo lại khiến tôi cảm nhận được một nét “văn hóa” giảng dạy vô cùng đặc biệt, có lẽ tôi không đủ ngôn từ để diễn tả, nhưng cô khiến sinh viên gần như ngay lập tức có cảm giác tin cậy và gần gũi, bởi sự nhiệt tình, bởi cả cái tâm lúc nào cũng lo toan cho sinh viên như những đứa em bé nhỏ, cô lo lắng thấy rõ khi đứa nào vắng học, cô tìm mọi cách quan tâm sau giờ học đến những sinh viên “cá biệt”, đến giờ tôi vẫn còn save những dòng mail cô gửi khi thấy tôi không-chịu-ngồi-yên trong lớp học hay bộc lộ cái tôi của bản thân một cách quá đáng, sự quan tâm đó, có lẽ, mãi sau này tôi cũng không thể nào quên…

Tôi cũng được học rất nhiều môn từ cô Thu Phương, cô giáo có chất giọng đặc biệt, ban đầu thì hơi khó nghe, nhưng nghe nhiều thì cứ muốn nghe mãi, nó thân thương quá đỗi, cô là giảng viên khiến tôi thoải mái nhất những lúc làm bài kiểm tra, kể cả có là những kiến thức nhiều và nặng về văn hóa, lịch sử, bởi kiến thức cô dạy luôn luôn mở, bài kiểm tra những môn cô dạy vì thế mà tôi được thoải mái viết, thoải mái thể hiện bản thân mình, nhớ mãi điểm 10 của cô, đó cũng là bài kiểm tra điểm 10 duy nhất suốt bao năm đi học tôi vẫn còn giữ, một cách trân trọng, bởi tôi biết đó là điểm 10 của cô giáo hết lòng yêu thương học trò mình, dành tặng để khuyến khích sự cố gắng của một đứa học trò ngang bướng, chứ không phải điểm 10 bởi bài làm hoàn hảo. Đó là bài học để sau này tôi biết dành tặng cho người khác những “điểm số” cao hơn khả năng của họ…

Người ta thường bảo, quãng đời sinh viên luôn là quãng đời đẹp và ý nghĩa, bởi nó đánh dấu một giai đoạn trưởng thành và khẳng định mình của mỗi cá nhân. Tôi biết, đôi với sinh viên ĐH Đông Á nói chung và sinh viên khoa Du lịch nói riêng, đó không chỉ là quãng thời gian chúng tôi học tập và trau dồi kiến thức, đó còn là cơ hội cho chúng tôi rèn luyện những kỹ năng sống, tạo dựng những mối quan hệ, trải nghiệm những khó khăn và thử thách. Chúng tôi đang đi trên con đường mới của những người trẻ, giống như con đường “Đầu tư kiến thức – Biến đổi cuộc sống” mà trường ĐH của tôi đang theo đuổi vậy, con đường đó không hề bằng phẳng và dễ dàng, nhưng tôi ( và bạn bè tôi) vẫn đang tự tin dấn bước, bởi chúng tôi có sự chở che, dìu dắt nặng ân tình của rất nhiều những con người đi trước.

Đó là cô giáo Kim Thoa, cô giáo chủ nhiệm hết lòng vì sinh viên, trăn trở trong từng lời giảng, lo toan cho sinh viên từng chi tiết nhỏ nhặt, đã từng có lúc, tôi chán bởi nghĩ rằng sự quan tâm đó là không cần thiết, nhưng giờ thì tôi hiểu, cái tâm cô dành cho sự nghiệp giáo dục, cái tâm cô dành cho sinh viên, cho bọn trẻ con chúng tôi bao la lắm, từ cô, bản thân tôi học được cho mình bài học về cách cư xử, cách làm người biết kiên nhẫn và biết lắng nghe, biết vượt qua những khó khăn và không chê bai người khác, dù họ có thể không có nhiều khả năng.

Đó là cô Vân, cô giáo nghiêm khắc, và bây giờ thì tôi mong muốn được ngồi trong lớp học để cảm nhận sự nghiêm khắc cần thiết đó của cô, nghiêm khắc nhưng không hề tạo áp lực, cô giảng bài không cầu kỳ mà đơn giản, rõ ràng, đặc biệt, sau những giờ học, cô luôn cười, nụ cười của cô khiến sinh viên cảm giác được cái ranh giới cô-trò được xóa nhòa, cô nghiêm nhưng cô không hề khó, cô Vân có lẽ là cô giáo tôi muốn được nói lời xin lỗi nhất, ở ngay lúc này, lẽ ra, tôi đã nên học tốt hơn, với ít nhất là những điểm số cao hơn ở môn của cô, qua rồi, mới thấy tiếc nuối, có những điều cô giảng, tôi đơn thuần viết vào vở, sau này cần thiết, mới thấy giá trị quá đỗi…

Đó là cô Thu Huyền – giảng viên đặc biệt nhất trong lòng tôi, một người chị, một người bạn thân thiết, cô là thần tượng trong lòng của rất nhiều sinh viên chứ không chỉ riêng cá nhân tôi, cô là minh chứng rõ ràng nhất để tôi khẳng định, những giảng viên trẻ thì đều thú vị, vì trẻ, nên họ có lợi thế của những người trẻ, và các bạn đừng lo về vấn đề kinh nghiệm, kinh nghiệm của người trẻ như cô, đôi lúc là sự trải nghiệm đầy cá tính, đầy nhiệt huyết và lòng say mê, của bản lĩnh dám nghĩ dám làm. Những tiết học của cô vốn luôn sôi động, luôn nhiều sự thú vị, hình như tôi chưa nghỉ học một buổi nào của tất cả những môn cô dạy (trừ sự cố bị mời ra khỏi lớp – một sự cố đáng yêu và đáng nhớ - sự cố của tình yêu học trò và sự quan tâm chân thành nhất), cô là giảng viên trả lời tin nhắn hay điện thoại của sinh viên vào lúc 0h, đó là những ngày đầu học cô, chuyện kể có một đứa sinh viên nửa đêm nhắn tin hỏi bài, gửi tin nhắn rồi chợt giật mình nhìn đồng hồ đã quá trễ, đang lo lắng thì lại giật mình bởi cô trả lời tin nhắn gần như ngay lập tức, cô không ngại ngần giải đáp những thắc mắc, thậm chí là tâm sự luôn với sinh viên về nghề nghiệp, bản thân tôi, đã rất vui và ấn tượng lần nữa với cô ngay lúc đó ( Thank you so much, my teacher …^^ ). Mãi đến bây giờ thì cô luôn là người bạn đồng hành trên mỗi bước đường tôi đi, lúc khó khăn tôi tìm đến cô, lúc buồn tôi tìm đến cô,…Những lời khuyên, những lời động viên, những nụ cười cô dành cho, với tôi, là một trong những món quà đáng giá nhất mà tuổi trẻ ban tặng, gặp cô, là học trò của cô, có lẽ là một hạnh phúc mà không tôi may mắn có được cho đến lúc này…

Đó là cô Dung, cô giáo vụ mà bọn sinh viên đứa nào cũng đều yêu quý. Bản thân tôi yêu con gái Huế, cô đã làm cho tình yêu đó lớn lên và vun đầy thêm trong tôi, cô trẻ và nhiệt tình, cô lạ và cá tính, cô hòa đồng và hết sức gần gũi, không chỉ là sự hỗ trợ tối đa trong học tập cho sinh viên, với cá nhân tôi, sẽ mãi không thể quên những buổi tình nguyện có sự góp mặt nhiệt tình, không quản xa xôi của cô, cũng không thể quên những đêm café nghe guitar say mê cùng với cô, đó là tuổi trẻ, là những đam mê đẹp đẽ mà không phải lúc nào, không phải ai cũng tìm được trên giảng đường của mình…

Và còn nhiều, rất nhiều những thầy cô giáo khác nữa…

Ở đời, không có con đường nào sẵn có, chỉ có người ta đi mãi thì sẽ thành. Con đường “ Đầu tư kiến thức – Biến đổi cuộc sống” không chỉ có hoa hồng, mà còn thấm đẫm mồ hôi và gian khổ, chỉ mấy tháng ngắn ngủi nữa, bọn khóa 10 chúng tôi sẽ tốt nghiệp. Tiếp theo, sẽ có những bạn khóa sau rồi lại tiếp tục đi theo con đường chúng tôi đã đi. Rồi các bạn sẽ làm con đường đó đẹp hơn, tươi sáng hơn, rộng mở hơn. Điều đó là chắc chắn, bởi trên con đường đó, bên cạnh các bạn luôn có những thầy cô vun đắp cho các bạn đủ niềm tin và sự kiên định, và đôi khi, giống như các cô giáo của Khoa Du lịch, đã cho tôi cả sự dũng cảm để đi đến cuối con đường.

Sắp tốt nghiệp. Tôi hay các bạn tôi rồi sẽ bước đi mạnh mẽ. Với tôi, chắc rằng mãi sau này khi nhớ lại, sẽ luôn cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, bởi trên con đường tôi đi bây giờ, đi cùng là những cô giáo của tôi. Chúng tôi cùng nhau góp nhặt những ân tình, sẻ chia những phút giây hạnh phúc.

Hãy để tôi kể cho bạn nghe, về con đường ấy…

Hãy để tôi kể cho bạn nghe, về những cô giáo của tôi !

Hoàng Lê Tuấn - Lớp 10 CDKS 1A